Hoàng Cầm

Thương Em

Thương em rỡn sóng mà quên
Dọc đê toàn ớt chỉ thiên tía hồng
Đôi ba xuân khép một vòng
Trói người xé lưỡi, mắt ròng tuổi mưa
Chợt nghe sông cạn bao giờ
Đắng cay đứng sững mấy bờ nhân duyên
Đáy bùn quẫy mạnh ngó sen
Hỡi ơi sông Sở, sông Tiền đó chăng ?
Sương mù đóng chắc núi băng
Vùi trinh bạch, xóa vĩnh hằng thơ ngây
Để em đau nỗi riêng này
Chỉ thiên cứ mọc ngón tay nguyện thề
Thôi em, cỏ mịn chân đê
Anh đưa em nhẹ gót về xanh xưa
Chỉ tay xuống đất làm mưa
Mát chân em khỏa lững lờ nguồn xuân
Tan rồi hạt bụi ái ân
Vướng mi em một đôi lần... phải không?

Được bạn: dactung.com đưa lên
vào ngày: 10 tháng 11 năm 2011

Bình luận về Bài thơ "Thương Em"